Vĩ Cầm Trong Sương

Chương 23: Nhảy lầu tự tử



Mục Thư Kỳ gào thét trước những bình luận ác ý ngày một tăng về mình. Một lúc sau, bất ngờ cô nhận được một đoạn clip của Tống Diệp Thanh với vẻ mặt tràn ngập sự vô tình mà lạnh giọng nói:

- “Cô thấy cảm giác bản thân trở thành trò hề ra sao? Đó chính là cái giá cho việc dám cướp chồng người khác. Cô yên tâm, trong tay tôi vẫn còn hàng tá hình ảnh liên quan đến cô. Chỉ cần mỗi ngày đăng lên một vài tấm chắc hẳn cái tên cô vẫn duy trì được độ hot dài dài.”

Hai mắt Mục Thư Kỳ khóc đến sưng cả mắt. Hiện tại khắp nơi đang không ngừng bàn tán về scandal đến mức khiến cô xấu hổ không dám bước chân ra khỏi phòng.

Thẩm Bách Kiêu tỏ ra kinh tởm trước hình ảnh của Mục Thư Kỳ không ngừng tràn lan trên mạng mà đưa mắt nhìn sang linh hồn Lạc Chi Dao, nhíu mày nói:

- “Giới giải trí thật sự đáng sợ đến thế sao?”

Liền lập tức, Lạc Chi Dao vẻ mặt chẳng chút biểu cảm, cô trầm giọng nói:

- “Chắc hẳn Mục Thư Kỳ đã đắc tội với ai đó rồi. Hơn thế nữa, con người cô ta từ trước đến nay vô cùng hống hách. Tất cả đều do nhân quả mà cô ta tạo nên mà thôi.”

Lạc Chi Dao vừa dứt lời liền nhận ra người trước mặt đang nhìn chằm chằm mình, Thẩm Bách Kiêu nghiêm giọng đáp:

- “Chi Dao, nếu như khi trước người cô gặp gỡ đầu tiên là tôi, không phải Vu Nhuận Đông thì kết cục có thay đổi không?”

Khi không anh lại đột nhiên so sánh bản thân với Vu Nhuận Đông khiến Lạc Chi Dao có chút khó hiểu mà nhanh chóng đáp lại:

- “Tôi không biết nữa. Có lẽ đây chính là số mệnh của cuộc đời tôi. Đến giờ tôi vẫn tự trách tại sao khi trước lại trao niềm tin cho một kẻ máu lạnh vô tình như hắn ta chứ.”

Lạc Chi Dao vừa dứt lời thì người đối diện đã vòng tay ôm lấy thân ảnh mờ ảo của cô. Chỉ tiếc là lúc này cô chẳng thể cảm nhận được và ngay cả Thẩm Bách Kiêu cũng thế. Đôi tay anh khẽ xuyên qua thân ảnh của người con gái trước mặt mình. Khóe môi khẽ cười gượng, Thẩm Bách Kiêu trầm giọng nói:

- “Tôi quên mất bản thân cô đã không còn tồn tại trên đời này nữa.”. KHÔ𝖭G QUẢ𝖭G CÁO, đọc tr𝒖yệ𝓃 tại ﹢ 𝐓rù𝗆𝐓r𝒖yệ𝓃.V𝓃 ﹢

Vẻ mặt Thẩm Bách Kiêu bỗng chốc đỏ ửng liền lập tức xoay người quay trở ra ngoài đóng sầm cửa lại trước sự ngơ ngác của linh hồn Lạc Chi Dao.

Mới tờ mờ sáng đã nghe thấy tiếng bàn tán inh ỏi của những người xung quanh ngay khi phát hiện ra thi thể nằm sấp dưới mặt đất. Cơ thể tràn ngập máu tươi nằm bất động do nhảy lầu từ trên cao xuống. Ngay khi nhận ra người trước mắt là nữ diễn viên nổi tiếng Mục Thư Kỳ khiến ai nấy đều kêu la thất thanh, một lúc lâu sau, phía cảnh sát và các phóng viên cũng đã có mặt và tiến hành kiểm tra tình trạng nạn nhân mà đưa ra kết quả rằng Mục Thư Kỳ đã tự mình nhảy lầu tự tử.

Sau khi nhận được thông tin sốc này khiến bàn tay ngài Vương khẽ run run. Kể từ cái hôm Mục Thư Kỳ xảy ra tai tiếng, ông ta không dám đặt chân đến tìm cô vì sợ bị vạ lây. Nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của chồng, Tống Diệp Thanh nhếch môi cười nhạt liền sau đó tiến về phía ông, cất giọng nói:

- “Nhìn thấy tình nhân chết thê thảm trong lòng có chút đau buồn à?”

Rầm…

Trước giọng điệu đầy mỉa mai này khiến ông ta không nhịn được nữa mà đập mạnh bàn, nghiến răng nói:

- “Diệp Thanh, chuyện này là bà làm có phải không?”

Nghe ông hỏi, vẻ mặt Tống Diệp Thanh vô cùng thong thả mà chậm rãi ngồi xuống ghế, khẽ uống một ngụm trà, một lúc sau bà mới lên tiếng:

- “Tôi chỉ là giúp ả tiện nhân đó thỏa mãn dục vọng bản thân. Còn chuyện tự vẫn là do ả quyết định mà thôi.”

- “Sao bà dám tự ý làm vậy hả? Bà có biết cô ta đang có hợp đồng đóng phim vẫn còn dang dở với Star Produce không?”

- “Tôi mặc kệ rằng cô ta có là ngôi sao gì đi nữa. Chỉ cần động vào người đàn ông của Tống Diệp Thanh này thì cái kết đó là do cô ta gánh lấy.”

Dứt lời, Tống Diệp Thanh chậm rãi tiến về người đối diện, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông mà nhỏ giọng nói:

- “Ông xã à, anh nên biết bản thân phải làm gì? Chỉ cần chúng ta cho báo chí đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Mục Thư Kỳ bảo rằng cô ta nhục nhã không chịu được mà nhảy lầu tự tử. Dù sao thì người cũng đã chết rồi, sẽ không một ai làm gì được chúng ta, hahaha.”

Dứt lời, Tống Diệp Thanh ung dung rời đi trước vẻ mặt có chút khó xử của người ở lại.