Võ Thần Chúa Tể

Chương 9: Lương Đại Sư



Chương 9: Lương Đại Sư

Nghe Tần Phấn nói, Triệu Linh San hiếu kỳ nhìn Tần Trần, nói:

- Vì này cũng là người của Tần gia các ngươi?

Tần Phấn cười nói:

- Linh San Quận Chúa, Tần Trần là nhi tử của cô cô ta, chính là vị kia của Tần gia...

Hắn nói không rõ ràng, nhưng Triệu Linh San trong lòng đã hiểu, chợt nói:

- Nguyên lai hắn là đứa con tư sinh kia?

Triệu Linh San lần nữa quan sát Tần Trần, trong ánh mắt lộ ra một chút khinh bỉ.

Sự tích của Tần Nguyệt Trì, ở Vương Đô từ quan lại cho đến tiểu thương nhân, không ai mà không từng nghe qua.

Tần Trần hơi nhíu mày không để ý hai người.

Tần Trần xem nhẹ lại khiến cho Tần Phấn vốn muốn trước mặt Triệu Linh San thể hiện trong lòng bốc lên lửa giận, cười lạnh nói:

- Trần đệ, ngươi ngay cả huyết mạch đều không thể thức tỉnh, còn muốn tới chỗ này làm Luyện Khí Sư, thật là không biết tự lượng sức, chỗ này không phải là chỗ mà ngươi nên tới.

Tần Trần lành lạnh liếc hắn, lạnh lùng nói:

- Ngươi quản được à?

Tần Phấn ngẩn ra, sắc mặt bỗng dưng âm trầm xuống.

Từ nhỏ tới lớn Tần Trần là lần đầu tiên nói với hắn như thế, trước đây gia hỏa này luôn khúm khúm, tại sao hôm nay lại như ăn phải gan hùm?

Tần Phần còn chưa trở về phủ cho nên tự nhiên không biết chuyện vừa phát sinh ở Tần phủ, nhất thời giận tím mặt nói:

- Ta tới chỗ này là vì muốn luyện chế một kiện binh khí tốt, ngươi tới đây làm gì? Ngươi ngay cả huyết mạch đều không có thức tỉnh, nên thành thật ở nhà, tùy ý đi ra ngoài rêu rao, quả thật là ném mặt Tần gia chúng ta. Tin hay không Bổn công tử bây giờ thi hành gia pháp cắt đứt hai chân của ngươi?

Tần Trần cười nhạt nhìn Tần Phấn, giễu cợt nói:

- Ngươi có bản lĩnh đó sao?

Nghe hắn nói thế, Tần Phấn nao nao, chợt cười ha hả.

Hắn nhảy tới một bước, một cổ chân khí từ trên người lưu chuyển làm cho áo bào không gió mà bay, cười gằn nói:

- Trần đệ, Nhị ca mới mấy ngày không dạy dỗ ngươi, ngươi thấy trên người ngứa ngái lắm phải không, vậy thì được, vừa vặn Nhị ca ta muốn hoạt động gân cốt một chút.

Ánh mắt Tần Trần bình tĩnh, lỗi lạc mà đứng.

Người vậy xem ngày càng đông, mọi người không khỏi xôn xao bàn tán.

“Hai vị, chỗ này là Khí Điện, nghiêm cấm đánh nhau, không cần biết nguyên do Khí Điện đều sẽ xử phạt nghiêm khắc. Nhẹ thì đuổi ra Khí Điện, nặng thì tại chỗ giết chết, xin thỉnh hai vị đừng phạm sai lầm.

Ngay lúc tình hình hết sức căng thẳng, làm cho Trần Vũ Phỉ cảm nhận được mùi thuốc súng giữa hai người, nàng mới vội vàng nhảy ra cao giọng nói.

Tần Phấn dừng chân, lúc này mới tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn chòng chọc Tần Trần, không cam lòng hừ lạnh nói:

- Hôm nay coi như ngươi gặp may.

Tần Trần không thèm phí lời với hắn, quay đầu nói với Trần Vũ Phỉ:

- Mấy loại tài liệu này Khí Điện có hay không?

“Tài liệu gì? Để ta nhìn một chút.”

Liền thấy Tần Phấn đoạt lấy danh sách, xem thường liếc mắt nhìn vào, tức thì cười rộ lên:

- Ha hả, không nghĩ tới ánh mắt Trần đệ thật là tốt, tự nhiên cũng biết được Hắc Diệu Minh Thạch, thứ này giá trị ngàn vàng, ngươi nghĩ mình mua được sao? Còn mấy tài liệu khác, lộn xộn cái gì đây?

Tần Trần áp chế lửa giận trong lòng, nội tâm khẽ động, chợt nói:

- Ngươi cũng nghe qua Hắc Diệu Minh Thạch?

“Đó là đương nhiên.”

Tần Phấn ngạo nghễ nói:

- Nhị ca ngươi không chỉ là nghe người ta nói.

Vừa nói hắn liền lấy từ trong người ra một viên khoáng thạch màu đen lớn chừng ngón tay cái, đắc ý nói:

- Thứ này là hôm trước phụ thân thông qua đấu giá hội tại Thông Thiên Các lấy được một viên Hắc Diệu Minh Thạch. Ngươi biết một khối này tốn bao nhêu tiền không? 3 vạn 8000 ngân tệ, cho dù ngươi bán hết gia tài cũng không mua được một cái mảnh vụn đâu.

Tần Phấn dương dương đắc ý nói, cầm Hắc Diệu Minh Thạch lớn chừng ngón tay cái khoe khoang, khiến cho xung quanh hiện ra vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

“Lần này ta qua đây là chuẩn bị thỉnh Khí Các Đại Sư chế cho ta một thanh binh khí nhị giai. Đến lúc đó dùng khối Hắc Diệu Minh Thạch này có thể tăng uy lực lên gấp bội, giết ngươi như giết chó.”

Tần Trần cười ha hả.

Tần Trần lười cho ý kiến, không muốn cùng hắn đấu khẩu. Trong lòng đang suy nghĩ làm sao để đoạt được một khối Hắc Diệu Minh Thạch.

“Bái kiến Lương Vũ Đại Sư.”

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào Luyện Khí Sư đi vào Khí Điện. Hắn tuổi chừng 30, nghểnh cao đầu, nét mặt ngạo nghễ không gì bằng.

Tất cả mọi người trong Khí Điện đều cung kính hành lẽ, trên mặt hiện ra vẻ sùng kính.

“Là Lương Vũ đại nhân, ta nghe nói mấy ngày trước Lương Vũ đại nhân vừa mới thông qua khảo hạch Nhị Giai Luyện Khí Sư, trở thành một tên Nhị Giai Luyện Khí Sư.”

“Ba mươi tuổi Nhị Giai Luyện Khí Sư, Lương Vũ đại nhân quả là thiên tư lỗi lạc, tiền đồ vô lượng a.”

“Theo ta thấy lấy thiên phú của Lương Vũ đại nhân thì ngày sau trở thành Tam Giai Luyện Khí Sư chỉ là chuyện nằm trong tầm tay thôi.”

“Tam Giai Luyện Khí Sư, nghĩ thôi đã thấy ngưu bức, ài, ta chỉ cần có thể làm một gã Luyện Khí Sư là tốt rồi.”

“Bằng ngươi? Luyện Khí Sư là cần thiên phú kinh người và tinh thần lực cường đại, hai cái thiếu một cái cũng không được, ta xem ngươi vẫn là quên đi.”

Người xung quanh nghị luận ầm ĩ, từng người kinh thán không thôi.

Tần Trần ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt rơi vào huy hiệu trên ngực Lương Vũ. Một cái thiết chùy, bên cạnh quấn hai đường sợi tơ màu bạc, cho thấy thân phận người này là Nhị Giai Luyện Khí Sư.

Dựa vào huy hiệu này, vô luận là đi tới chỗ nào ở Thiên Võ Đại Lục đều có thể lấy được đãi ngộ tương ứng tại Khí Điện. Mà Luyện Khí Sư phân chia đẳng cấp cũng giống như Võ Giả, chia làm cửu giai, mỗi một giai cách gọi cùng Võ Giả đều giống nhau.

Nhị Giai Luyện Khí Sư, chính là Địa Cấp.

Kiếp trước Tần Trần là Cửu Giai Đế Cấp Luyện Khí Sư, đồng thời là khách khanh trưởng lão Khí Điện, đối với chuyện này tự nhiên hiểu rõ trong lòng bàn tay.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào gương mặt Lương Vũ, bỗng nao nao, như là phát hiện cái gì, chân mày hơi nhíu lại.

Đã thấy Lương Vũ một đường đi tới, rất nhanh đã đi đến trước mặt bọn người Tần Trần.

“Lương đại nhân.”

Nét mặt Trần Vũ Phỉ nghiêm nghị, vội vàng cung kính hành lễ.

Thấy nàng Lương Vũ liền gật đầu, ánh mắt rơi vào trên Hắc Diệu Minh Thạch trên tay Tần Phấn, ánh mắt hơi ngưng lại.

“Lương đại sư, tại hạ Tần Phấn, con trai thứ hai của An Bình Hầu, muốn thỉnh Lương Đại Sư dùng Hắc Diệu Minh Thạch luyện chế một thanh Nhị Giai Bảo Binh...”

Tần Phấn vội vàng tiến lên nói.

Lương Vũ hỏi:

- Ngươi suy nghĩ muốn luyện chế cái gì?”

Tần Phấn mừng rỡ nói:

- Một thanh lợi kiếm ba thước.

(1 thước =1m)

Lương Vũ gật đầu, nói:

- Hắc Diệu Minh Thạch là tài liệu tam giai đỉnh cấp, thuộc tính hàn, có thể tăng độ sắc bén và cường độ của kiếm, đồng thời có được Băng tính, đáng tiếc là dùng nó để luyện chế Nhị Giai Bảo Binh thì quá phí phạm.

“Cha ta nói, lần này luyện chế không cần quan tâm thành bại, Hắc Diệu Minh Thạch còn thừa cũng sẽ giao cho Lương Đại Sư xử lý.”

Tần Phấn vội vã mở miệng.

Lương Vũ trầm tư một chút, nói:

- Được, ta tiếp nhận.

Trên đường tới đây, có rất nhiều người muốn hắn luyện chế, đây là lần thứ nhất hắn tiếp nhận.

Nội tâm Tần Phấn nhất thời nở hoa, vội vàng đưa lên một tấm thẻ bạc, nói:

- Lương Đại Sư, chỗ này có hai vạn ngân tệ, một nửa là phí tài liệu, còn lại là phí luyện chế.

Lương Vũ tiếp nhận thẻ bạc, khẽ gật đầu.

— QUẢNG CÁO —