Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 140: 140




Tiểu Cửu bay lơ lửng, hai tay mềm mềm ôm lấy đuôi, lên tiếng:
- Nam chủ hiện tại đang ở Thượng Hải, mở một quán rượu hoạt động cả ngày với mục đích truyền tin.

Cậu ta cũng đã bắt đầu lên con đường sát thủ dưới trướng của tư lệnh Trang, lúc ngươi gặp nam chủ nhớ cẩn trọng chút.
Khả Lạc gật đầu liền im lặng, tầm mắt cô rơi xuống chiếc túi xách mà nguyên chủ thường dùng.

Đăm chiêu một hồi, cô quyết định chỉ mang tiền và vé tàu hỏa theo, quần áo hay vật dụng gì cũng không mang theo.
Một chuyến đi dài từ Giang Tô đến Thượng Hải.

Trời lúc này cũng đã vào khuya, con đường rộng ở đây sớm đã rực đèn.
Khả Lạc theo chỉ dẫn của Tiểu Cửu mà tìm đến quán rượu của nam chủ.
Cô ngồi vào quầy uống, người pha chế sững sờ nhìn cô liền nhẹ nhàng mỉm cười:

- Tiểu thư mĩ lệ, cô muốn dùng gì?
Cô không cho anh ta một ánh mắt, chỉ thả giọng đáp:
- Một ly Bottega Gold, cảm ơn.
Ánh mắt Khả Lạc di chuyển xung quanh quán rượu nhưng vẫn không thấy bóng dáng nam chủ, cô sớm đã không gặp cậu ta, không biết bây giờ cậu ta trông thế nào.
Lòng cô có chút tò mò...
Ly rượu được đặt trước mắt cô, Khả Lạc nhướng mày nhìn ly rượu sở hữu tông màu vàng pha xanh lá nhạt có từ giống nho Glera, đưa tay lắc đều, cảm nhận được hương thơm đặc trưng của trái cây chín mọng và mùi hoa cỏ.
Cô thử nhấp môi, nếm thử những ngụm rượu đầu tiên, hương vị ngọt thanh và tươi mát của rượu lan tỏa trong khoang miệng cô, rượu sau khi lắng xuống cổ họng đọng lại một vị cay nhè nhẹ.
Chợt một giọng nói thấp thấp vang lên:
- Một ly Gin Botanist.
- Vâng.

- Giọng người pha chế đáp.
Khả Lạc ngẩng mặt nhn trước mắt, cuối cùng cô cũng gặp lại nam chủ rồi.
Đôi mắt tam bạch vẫn xinh đẹp như trước nhưng đôi mắt ấy bây giờ như phủ một tầng băng mỏng, sâu trong đôi mắt Chương Sơ Mặc cô vẫn cảm nhận được sát khí, đường xương hàm không quá sắc nét, ngược lại có chút mềm mại.

Dáng người cậu cao gần một mét chín, không quá đô con mà lại trông khá linh động, nhanh nhẹn.
Nam chủ quả thật sinh ra để làm sát thủ.
Lúc này tóc cậu được vuốt lên, chỉ để vài sợi rũ xuống trán, lộ rõ toàn bộ ngũ quan tinh xảo, cho dù đứng trong đám đông thì cũng rất dễ để nhận ra cậu.
Chương Sơ Mặc không mặc trường bào mà lại mặc một chiếc sơ mi trắng ngà cùng chiếc quần tây xám bạc, không quá trưởng thành, khá phù hợp với độ tuổi bây giờ của cậu.
Cảm nhận nam nhân đã ngồi xuống cạnh mình, Khả Lạc mỉm cười nhấp cạn lý rượu, liền giả say mà trêu chọc.
Chương Sơ Mặc bất ngờ bị nữ nhân mặc sườn xám đỏ khoác cổ, cậu thử đẩy cô ra, nào ngờ lại khiến cô ôm chặt hơn.
Cô ngẩng mặt nhìn cậu, dù cô không thấp nhưng đứng cạnh cậu quả thật cũng chẳng cao là mấy, hai má cô ửng hồng, ánh mắt mơ màng nhìn cậu, nốt ruồi lệ dưới mi mắt lại càng khiến cô trông phong tình, cô mấp máy môi:

- Cậu là ai?
Chương Sơ Mặc nhíu mi, xa cách nói:
- Tiểu thư, cô say rồi, nên trở về nhà.
Cô dụi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói:
- Không có nhà.
Buổi tối hôm đó là buổi tối phiền phức nhất của cậu, bỗng dưng lại có chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo theo mình.
Cô theo cậu về tận trước cửa nhà, nhẫn nại cua Chương Sơ Mặc cuối cùng cũng tắt, cậu quay đầu nhìn cô, lên tiếng đuổi:
- Tiểu thư, cô nên về nhà.
Khả Lạc ôm choàng lấy cổ cậu, nhón chân hôn lên môi cậu, lưỡi nhỏ luồn lách vào sâu trong khoang miệng cậu, cô ngửi thấy hương thanh mát của bạc hà cùng chút thoang thoảng mùi cam quít, có lẽ là mùi rượu ban nãy cậu uống, không khó ngửi, ngược lại có chút nam tính.
Khả Lạc biết cô say thật rồi...
Không ngờ cô tính đầu tính đuôi lại không tính được tửu lượng của nguyên chủ!!
Chương Sơ Mặc bất giác bị cuốn theo cô, từng bước đáp lại cái hôn của cô.

Cậu vốn không thích thân mật nhưng có lẽ cậu bị ảnh hưởng của rượu.
Cậu cảm nhận được một chút mùi của táo xanh, lê cùng với hoa keo, còn có thoang thoảng mùi lá xô thơm ngòn ngọt.

Là rượu Bottega Gold à...
Lúc rời khỏi nụ hôn nồng ấy, môi cô sớm đã sưng đỏ, nhưng thứ cô quan tâm nhất là thứ lạnh lẽo sau gáy mình.

Không hổ danh là nam chủ, cậu đưa lưỡi đoản đao lên gáy cô lúc nào không hay.
Chương Sơ Mặc không tin nữ nhân trước mắt, cậu hoài nghi cô cũng là sát thủ muốn đến lấy mạng cậu.
Lưỡi đao tỏa ra hơi lạnh cùng mùi vị của thần chết, nó đã nhuốm qua máu của biết bao nhiêu người, lần này lại muốn máu của cô.
Khả Lạc không sợ mà chủ động ôm sát lấy cậu, cô lên tiếng nói, giọng hơi hướng nũng nịu:
- Sáng mai nói chuyện sau có được không? Tôi mệt mỏi...
Câu này cô không lừa cậu, vừa nói xong cô liền gục vào lòng cậu, mệt nhọc ngủ say.
Chương Sơ Mặc cẩn trọng thả đao xuống, cậu chăm chú quan sát từng chi tiết trên cơ thể cô, thậm chí là kiểm tra từng ngỏ ngách, đảm bảo cô không mang theo vũ khí bên mình, sau đó trực tiếp nhấc cô lên vai, một mạch tiến vào phòng ngủ.
Thả cô xuống giường, mắt anh uy hiếp nhíu lại, một lát sau mới rời đi..