Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 162: Thế giới 7



Vừa nghe máy cô đã nghe tiếng hấp lấp nói:

- Tớ nói cậu lần cuối, ngay lập tức ly hôn với tên cẩu nam nhân kia ngay!!

Chưa đợi cô trả lời, nữ nhân bên kia đã nói tiếp:

- Ngoan ngoãn ở bệnh viện đợi tớ, năm phút nữa tớ tới.

Tiếng tắt máy điện thoại vang lên bên tai Khả Lạc, cô nhắm mắt nhằm kiếm xem giọng nói đó là của ai trong kí ức của nguyên chủ, chưa kịp nghĩ gì thì cơn đau ở bụng đã khiến cô muốn rơm rớm nước mắt, mệt nhọc lên tiếng:

- Tiểu Cửu Nhi, nữ nhân ban nãy là ai?

Tiểu Cửu lập tức xem thông tin trong kí ức nguyên chủ, thì ra cô ấy là người bạn thân nhất của Trương Linh Đan.

Là con gái út nhà họ Tề, lại có đam mê với chức giám đốc công ty của gia đình, vì thực hiện ước mơ mà cô gái này chọn đến nước ngoài để học tập, mọi người đều ngăn cản chỉ có nguyên chủ là tán thành. Tề Thanh Tử sau khi biết nguyên chủ bị Bùi Du hại liền dùng tiền chèn ép bệnh viện của anh khiến anh bị chao đảo một thời gian, nhưng cuối cùng cũng bị hào quang nam chủ dập tắt.

Khả Lạc nhíu mi, ra hiệu bảo Tiểu Cửu dừng lại:

- Nguyên chủ bị Bùi Du hại?

Tiểu Cửu gật gật đầu:

- Cũng không gọi là hại, bắt cóc lấy nội tạng cống hiến cho bệnh viện thôi.

Chợt cảm thấy cơn đau ở bụng không còn nhằm nhò, cô tức giận quát:

- Ta phải ly hôn tên cẩu nam nhân này liền.

Tiểu Cửu cười cười, hai móng vuốt bám víu vào nhau, ngại ngùng nói:

- Ngươi muốn nghe nhiệm vụ ẩn không?

Nụ cười của nó càng đậm, lộ rõ hai chiếc răng nanh dài:

- Thỉnh ngươi công lược nam chủ.

Khả Lạc vươn tay nắm đuôi Tiểu Cửu quăng về phía cửa, sau đó liền giả ngơ:

- Hả? Ngươi nói cái gì? Tự nhiên ta không nghe hiểu tiếng ngươi nói vậ Ta điếc rồi, nghe không hiểu.

Cô bước xuống giường, từng bước chậm rãi tiến ra khỏi phòng, vừa đi khỏi phòng bệnh hai bước đã thấy nữ chủ của mình. Cô thật muốn cười lớn hai tiếng, cô bị sảy thai còn chưa uất ức mà cô nhóc ấy đã uất ức như cô nhóc mới là người bị hại rồi.

Khả Lạc càng nhìn càng không ưa nổi, dù gương mặt nữ chủ khá hợp gu cô, một đôi mắt to sáng, môi nhỏ đỏ mọng, vừa ngây thơ lại đáng yêu.

Thấy Tô Điềm Điềm phòng ngự nhìn chằm chằm mình. Khả Lạc nhếch mép, không nhanh không chậm tát thẳng vào mặt của cô ta, tát xong cô mới hối hận.

Thiên địa ơi, đau tay quá!!

Tô Điềm Điềm sững sờ, nước mắt như suối tuôn ra ào ào, thấy có người đi tới, nước mắt cô càng chảy nhiều hơn, hít hít cái mũi đã ửng đỏ.

Khả Lạc cũng đã phát hiện có người đến, vừa quay đầu đã khiến cô muốn huýt sáo vài cái, nữ nhân này không tồi.

Mái tóc suôn ngắn ngang vai được nhuộm màu rượu vang đỏ, cặp mắt hồ ly sắc sảo giấu đằng sau kính gọng vàng, môi được tô lớp son đỏ rực, vừa có chút ngông cuồng lại mang đậm chất thành thục.

Tề Thanh Tử siết chặt điện thoại trong tay, bước nhanh hơn về phía trước, đôi giày đế cao trực tiếp nâng cô cao hơn hai người phụ nữ này. Cô giật lấy bàn tay Khả Lạc, nhìn bàn tay đã sưng đỏ, quay đầu liền cảnh cáo nhìn Tô Điềm Điềm:

- Này cô nhóc, da mặt cô sao dày thế hả? Làm tâm can tôi bị đỏ tay rồi này, còn không xin lỗi?!

Khả Lạc ngoài mặt bình tĩnh, bên trong đã thầm tặng cho cô bạn bên cạnh ngàn cái vỗ tay.

Đúng là không sợ đối thủ mạnh, khi đồng đội vừa trâu bò lại độc miệng!

Tô Điềm Điềm ngơ ngác nhìn Tề Thanh Tử, rõ ràng cô mới là người bị đánh, vậy mà lại bị đổ tội lên đầu. Hai mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ, cô tự động xếp Tề Thanh Tử vào hàng ngũ chung với Khả Lạc, nghẹn ngào nói:

- Cô là người xấu. Sao cô lại không nói lý như thế!?

Tề Thanh Tử khựng người, môi đỏ khẽ mấp máy, một lèo chửi từ trên đầu nữ chủ xuống tới chân, khiến cô ấy giận dỗi bỏ chạy.

Cô kiêu ngạo hếch cằm, vươn tay ôm lấy bả vai Khả Lạc, dưới ánh mắt sùng bái của Khả Lạc:

- Tiểu tâm can, có phải muốn bỏ tên cẩu nam nhân để về với tớ rồi không?

Khả Lạc được nước liền ôm lấy eo nhỏ của cô bạn, cằm dụi dụi vài cái:

- Tớ không muốn ở bệnh viện.

Tề Thanh Tử chua xót xoa đầu Khả Lạc, nữ nhân mà cô yêu thương lại bị thằng chó chết ấy làm tổn thương, thật tức chết cô rồi!

Khả Lạc vừa dứt lời đã bị lôi ra xe, một mạch đến thẳng chung cư của Tề Thanh Tử.

Vừa về tới nhà, cô bạn họ Tề đã bay nhanh phi vào nằm bẹp trên ghế sofa dài, than thở:

- Mệt chết tớ rồi, nghe tin cậu gặp chuyện đã bay từ thành phố Y về bệnh viện, còn chưa kịp về công ty nữa.

Nói đến Khả Lạc mới để ý, mặt dù gương mặt đã được tỉ mỉ trang điểm, nhưng vẫn không giấu được sự mệt mỏi ở đáy mắt, quầng thâm cũng lộ rõ.

Tề Thanh Tử nằm ngửa trên ghế dài, Khả Lạc ngồi dưới sàn, mềm mại tẩy trang cho cô, lộ ra gương mặt sạch sẽ.

Tự vào phòng chọn một chiếc áo thun rộng cùng quần đùi ngắn, sau đó đẩy cô bạn vào phòng tắm:

Tô Điềm Điềm ngơ ngác nhìn Tề Thanh Tử, rõ ràng cô mới là người bị đánh, vậy mà lại bị đổ tội lên đầu. Hai mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ, cô tự động xếp Tề Thanh Tử vào hàng ngũ chung với Khả Lạc, nghẹn ngào nói:

- Đánh nữ chủ thật sướng tay, không ấy ta đánh nam chủ một cái cho đủ một cặp?

- Ngoan ngoãn tắm rửa.

- Ngươi nghĩ nam chủ bị ngươi đánh thì hảo cảm có sụt không?

Tề Thanh Tử gật gù, dáng vẻ đanh đá ở bệnh viện đã sớm tan biến.

Nghe tiếng nước xả vang lên, Khả Lạc mới an tâm quay đầu nhìn Tiểu Cửu, cười khúc khích:

Tiểu Cửu hận không thể bưng cái bàn nhét vào họng Khả Lạc, nó hít thở sâu, cô là bảo bối, không thể đánh:

Khả Lạc nhún vai, phiền não ngả ngớn, lắc lư cơ thể.