Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 25: 25




Xe chạy được một đoạn cũng khá xa, Quân Hàn hỏi:
- Cậu có khát không? tớ đi mua chút gì uống.
Khả Lạc gật đầu, nói:
- Có, sẵn cậu mua giúp tớ luôn nha.
- Ừm.
Quân Hàn chạy xe đến một cửa tiệm đồ uống thì dừng lại, anh mở cửa xe:
- Cậu ở yên trong xe, tớ mua xong sẽ quay lại liền.
- Tớ biết rồi mà, cậu cứ xem tớ như trẻ con í.
Quân Hàn thấp giọng nói:
- Tớ chỉ sợ mất cậu, cậu lại rời bỏ tớ lần nữa.
Khả Lạc không nghe rõ Quân Hàn nói, cô thắc mắc hỏi anh:
- Hả, cậu nói gì?
Quân Hàn cười, nụ cười không chạm đáy mắt.

Anh quay người, tiến vào quán cà phê.

Khả Lạc trong lúc ngồi đợi thì chơi đùa móng tay, thầm nghĩ " Sắp kết thúc rồi, haizz chơi còn chưa đã nữa.

"
Lát sau, Quân Hàn bước vào xe, trên tay là một ly cà phê và một ly trà sữa, anh đưa cô ly trà sữa, nói:
- Của cậu đây.
- Cảm ơn.
Thấy cô hút một ngụm trà sữa, Quân Hàn hỏi:
- Có ngon không.
Khả Lạc cười vui vẻ:
- Ngon, cậu muốn uống thử không.
Khả Lạc đưa ly trà sữa về phía Quân Hàn, anh hơi né về hướng khác:
- À tớ không thích đồ ngọt, cậu uống đi.
Khả Lạc thấy vậy cũng không ép, một mình cô uống ly trà sữa, lát sau Khả Lạc có chút mệt mỏi, cô ngáp dài.
Quân Hàn nhìn cô có chút buồn ngủ, anh nói:
- Lạc Lạc, cậu chợp mắt chút đi, tới nơi tớ gọi cậu dậy.
- Ừm, vậy tớ ngủ một chút.
Nói rồi Khả Lạc nhắm mắt ngủ.
......................
Khả Lạc mắt động đậy, cô mở mắt ra, lúc này cô đang nằm trên chiếc giường mềm mại, nhìn xung quanh mà có chút bất ngờ, cô đang ở trong một căn phòng khá lớn nhưng bố trí lại rất đơn giản, phòng chỉ có tông màu trắng là chủ đạo, Khả Lạc òa lên, cô không chỉ bất ngờ khi mình bỗng ở trong một căn phòng lạ, mà còn bất ngờ vì cổ chân trái mình đang bị khóa bởi chiếc còng sắt.
Khả Lạc hốt hoảng, phóng xuống giường chạy đến phía cửa, tiếng xích sắt nối chân cô với chân giường vang lên leng keng, Khả Lạc nhận ra rằng cửa đã bị khóa.

Cô lấy tay đập mạnh cửa, la lớn:
- Thả tôi ra, bắt người là phạm pháp đấy, mau thả tôi ra.
Khả Lạc chợt nhớ ra một việc, cô chạy khắp phòng, hên là dây xích đủ dài để cô đi khắp căn phòng, Khả Lạc gọi:
- Hàn, cậu đâu rồi?
Quân Hàn lúc này đang ngồi ở phòng bên cạnh, mắt anh nhìn đăm đăm vào vào màn hình laptop, màn hình đang chiếu cảnh Khả Lạc ở trong căn phòng trắng.


Khóe môi anh nhếch mép, khép laptop lại, anh đi đến phòng Khả Lạc, cửa phòng được mở, Khả Lạc sau khi thấy Quân Hàn thì chạy như bay đến, sà vào lòng anh, thút thít nói:
- Hàn, chúng ta đang ở đâu vậy? Tại sao chân tớ lại bị xích lại? Cậu có bị làm gì không?
Quân Hàn ôm chầm lấy Khả Lạc, anh nói:
- Từ nay về sau, cậu cứ ở trong căn phòng này, ngoan.
Cảm nhận người trong lòng mình đơ lại, Quân Hàn có chút giận, anh càng ghì chặt lấy cô:
- Lạc Lạc, chẳng phải cậu nói sẽ luôn ở bên tớ sao, cậu đừng mong thất hứa với tớ lần nữa.
Khả Lạc vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của Quân Hàn, cô nói:
- Cậu mau thả tớ ra, cậu như vậy chính là giam cầm tớ, là phạm pháp đó.
Quân Hàn vẫn cố ôm lấy Khả Lạc, tay anh đè đầu dựa lên vai mình:
- Không phạm pháp, chẳng lẽ cậu muốn phản bội tớ lần nữa sao? Tớ chỉ muốn cậu luôn trong tầm mắt tớ, ngoan đi, nghe lời tớ.
Khả Lạc khóc, nước mắt cô lăn dài trên má, ướt bờ vai anh:
- Cậu còn giận tớ vì việc hôm qua sao, tớ và Phong Triệt không có làm gì hết, cậu tin tớ đi, Hàn.
- Xin lỗi, tớ không dám tin cậu nữa rồi.
Khả Lạc đấm vào lưng anh như muốn trút giận, Quân Hàn cũng chỉ nhẹ ôm lấy cô, đến khi Khả Lạc yếu sức hẳn, anh bế cô đặt lại trên giường, vuốt ve gương mặt nõn nà của cô, anh đặt một nụ hôn lên môi Khả Lạc, nhìn cô anh nói:
- Cậu nghỉ ngơi đi, lát tớ sẽ quay lại.
- Cậu cút đi cho tớ.
Khả Lạc gào thét, cô chà chà cánh môi của mình, như muốn làm sạch những thứ dơ bẩn.

Quân Hàn tức giận, anh kéo tay cô, hôn lên môi cô lần nữa:

- Lạc Lạc, cậu đừng chọc tôi nổi giận.
Khả Lạc quay đầu đi, không nhìn vào mắt của Quân Hàn, vì trong đôi mắt ấy không còn chứa sự ôn nhu như ban đầu, nó chỉ còn sự chiếm hữu tàn bạo, Khả Lạc mắng anh:
- Cậu khốn kiếp, biến thái.
Quân Hàn nắm cằm Khả Lạc, buộc cô phải nhìn về phía anh, giọng anh ngọt ngào nhưng lại nói lên lời cay nghiệt:
- Lạc Lạc, tớ hi vọng cậu sẽ không bỏ trốn, vì..tớ sẽ chặt đứt đôi chân của cậu đấy.
Khả Lạc hốt hoảng, co rúm người lại, đôi mắt cô hoe đỏ, thút thít khóc.
Quân Hàn buông cằm Khả Lạc ra, anh xoay người rời đi, ra khỏi cửa phòng cô, anh khóa phòng lại.
Tiểu Cửu sau khi thấy Quân Hàn đã rời nhà đến công ty, hiện ra trước mặt Khả Lạc:
- Nam phụ hắc hóa rồi, ta đã nói tâm lí hắn không bình thường mà.
Khả Lạc kéo chăn trùm qua đầu mình, đảm bảo camera trong phòng không thấy mặt cô, Khả Lạc lau đi những giọt nước mắt, điềm nhiên nói:
- Ta biết, nhìn mặt hắn ta đã biết sẽ có thể hắc hóa, nhưng lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao thôi.
- Vậy nhanh kết thúc rồi chúng ta quay về nữa, ta hảo nhớ nhà.
Khả Lạc nhắm mắt lại, miệng mỉm cười:
- Sắp rồi..