Y Võ Song Toàn

Chương 1369: Rút lui!



Bước chân của Tần Trì ngày càng loạng choạng, trong lúc bất cẩn đã bị Bàng Ba Địch đánh trúng vào chỗ hiểm.

May mà có Tạ Hồng Mai đứng bên cạnh hỗ trợ.

Nhưng một cao thủ tứ mạch như Tạ Hồng Mai cũng không thể nào canh chừng được hết đám người Tam Tinh đông như quân Nguyên này.

Cô cô độc một mình nhưng vẫn gắng gượng vô cùng thận trọng để không phụ sự giao phó của Tần Lâm.

Nhưng Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam chỉ có một mục đích đó là giết chết Tần Trì, diệt trừ tai họa về sau!

Để đạt được mục đích cho dù phải hy sinh con gái của đội trưởng Kha Lâm cũng không tiếc nuối.

Đương nhiêu điều quan trọng hơn đó là để giành lấy được vật tổ tận thế!

Vật tổ tận thế là thứ then chốt để họ thống trị trái đất, khởi động lại phi thuyền vũ trụ, đám người trong nền văn minh nhân loại hoàn toàn không biết dùng cũng không xứng đáng sở hữu.

Tần Lâm cau mày lại, cứ tiếp tục thế này bố anh nhất định sẽ rất khó khăn, mục đích tới lần này của anh cũng là để cứu bố, còn những việc khác anh hoàn toàn không quan tâm.

Mặc dù anh muốn chiếm quyền chủ động tuyệt đối nhưng kẻ lên người xuống, bố và Tạ Hồng Mai không còn nhiều thời gian nữa.

Tần Lâm thay đổi suy nghĩ, bây giờ phải trấn áp hai người họ thì mới có thể khiến họ rơi vào thế khó xử.

Tần Lâm búng tay, bỗng nhiên có một thanh kiếm xuất hiện từ trên trời.

Thất Tinh Long Uyên nhanh chóng nằm trong tay anh, trong thời khắc này Tần Lâm quyết định sẽ liều mạng.

Vì bố anh còn không còn sự lựa chọn nào nữa, nhất định phải quyết chiến một trận đến cùng!

Kiếm vô cảnh kết hợp với Thất Tinh Long Uyên, kiếm khí của Tần Lâm như gió, dứt khoát mạnh mẽ, càn quét phía trước khiến Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử vô cùng sửng sốt.

Kiếm của Tần Lâm rất nhanh và mạnh mẽ, đặc biệt là kiếm pháp vô cảnh.

“Thất kiếm!”

“Bát kiếm!”

“Cửu kiếm!”

Kiếm vô cảnh dần tăng tiến, mỗi cây kiếm đều giống như thiên ngoại phi tiên, bởi vì cây này chồng lên cây kia, nhanh, chuẩn và mạnh hơn, không ai có thể ngăn cản được thế kiếm!

“Kiếm pháp thật mạnh mẽ!”

Mặc dù Tần Trì thua liên tiếp nhưng ông cũng rất sửng sốt khi nhìn thấy con trai mình thực hiện kiếm pháp thiên biến vạn hóa này, dường như mỗi cây kiếm đều là tinh hoa, vừa giống như điểm cuối lại tựa như điểm xuất phát, thay đổi liên tục.

Kiếm nằm trong tay Tần Lâm giống như một con rồng mạnh mẽ dũng khí vút tận trời xanh.

Kiếm ảnh nhiều màu, đánh đâu thắng đó.

Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc thất bại liên tiếp, ánh mắt tràn đầy sự kinh sợ, sức mạnh của Tần Lâm nằm ngoài sự dự đoán của họ, lần này sợ rằng sẽ thua cuộc.

Nếu như tiếp tục chiến đấu rất có khả năng họ sẽ rơi vào thế bị động, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc đã không còn rảnh rỗi nhàn hạ nữa rồi, bởi vì Tần Lâm gây áp lực quá lớn khiến họ trở tay không kịp.

“Thập nhất kiếm!”.

“Thập nhị kiếm!”

Tần Lâm nhìn thẳng, sát khí trùng trùng, Thất Tinh Long Uyên giống như rồng gào thét trên trời cao, hai người họ không thể nào đối chiến được, bây giờ hoàn toàn không thể trốn tránh.

Thậm chí trên người đã có vài vết thương, cứ tiếp tục đánh thế này rất có khả năng sẽ mất mạng.

Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử nghiến chặt răng, trong lòng vô cùng buồn bực.

Lúc này Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam cũng đã chú ý đến hoàn cảnh của Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc, nói không chừng bọn họ sẽ bại trận.

“Rút lui!”

Kha Lâm Tư Lặc trầm giọng nói.

Ý định rút lui nảy ra, Kha Lâm Tư Lặc biết mình không thể nào quyết chiến với đối phương được, làm như thế bọn họ sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Con trai của Tần Trì thực sự quá mạnh, mặc dù họ muốn giết người cướp của diệt trừ hậu quả sau này, nhưng với thực lực của bốn người họ thì không đủ để xoay chuyển tình hình.