Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 37



Đường Lan Thanh từ nghĩa trang trở về thì liền bị cái tên đang ngồi ở phòng khách xem phim hoạt hình–Đinh Nhược Thủy rinh về Đinh gia. Ra đến xã khu, Đinh Nhược Thủy liền vội vã chặn một chiếc taxi, dáng dấp lo lắng dọc theo đường đi của nàng làm cho Đường Lan Thanh nghĩ rằng Đinh gia đã xảy ra chuyện gì.

Đến nơi, Đinh Nhược Thủy lôi kéo Đường Lan Thanh đến vào cửa, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Nhìn dáng dấp hốt hoảng của nàng, Đường Lan Thanh kiên quyết khẳng định nàng đã xảy ra chuyện gì. Đường Lan Thanh ở trong lòng chuẩn bị nói lời an ủi với nàng, nhưng còn chưa mở miệng liền nghe được Đinh Nhược Thủy thở hổn hển nói "Cho ta..."

"Cái gì?" Đường Lan Thanh bị Đinh Nhược Thủy áp sát đến lui hai bước, khoảng cách giữa hai người từng bước rút ngắn, Đường Lan Thanh che ở trước ngực, giả vờ như tiểu nữ sinh nói "Đừng như vậy, ta đã có người thích."

"Cho ta..." Đinh Nhược Thủy một tay chống ở trên tường, cúi đầu thở dốc, trong miệng vẫn nói hai chữ này.

"Không được...người ta đây là lần thứ nhất, hơn nữa...hơn nữa...cũng là muốn cho Cẩn nhà chúng ta... Lại nói nếu Nhược Nhuận tỷ biết sẽ đánh đòn ta." Nhận ra được vành tai Đinh Nhược Thủy từ từ ửng hồng, khoé mắt Đường Lan Thanh hiện rõ ý cười, nhưng vẫn giả vờ bụm mặt thẹn thùng.

Đinh Nhược Thủy không thể nhịn được nữa vỗ mạnh vai Đường Lan Thanh mắng "Câm miệng! Ngươi có thể hay không để cho ta nói hết!"

Liên tục thở dốc mấy cái, Đinh Nhược Thủy đợi khí tức ổn định liền ngẩng đầu lên, âm thanh mang theo nghiến răng nghiến lợi ý vị "Đưa cho ta kỹ thuật hôn môi."

Đường Lan Thanh vô tội buông tay ra nói "Ta cũng không biết."

"Tính lừa gạt ai hả" Đinh Nhược Thủy lôi kéo nàng đi vào trong phòng, ở cửa đàm luận loại chuyện này thật ra có chút nguy hiểm, nếu động tĩnh hơi lớn một chút sẽ bị bên ngoài nghe thấy như vậy liền không tốt "Hôm đó ta cái gì cũng đã nhìn thấy, thời điểm ngươi đem chủ nhà trọ của ngươi đặt ở dưới thân thân ngươi cũng không nói như vậy."

Đường Lan Thanh khí nóng lập tức xông lên trán, nàng lúng túng ho khan "Không biết phi lễ chớ nhìn, bất lịch sự chớ nói sao?" Da mặt dày có thể so với áo chống đạn khi đối mặt với Cố Hoài Cẩn–Đường Lan Thanh, giờ phút này nhưng lại có chút thẹn thùng, việc thân mật bị người khác nhìn thấy, nghĩ vậy là toàn thân nàng đều có chút không dễ chịu.

"Ta cũng không muốn a, vốn chỉ là muốn đi đem máy tính cầm về, ai biết... Sẽ nhìn thấy..." Đinh Nhược Thủy cũng không tự chủ được ho khan, nàng nói được nửa câu thì không còn dũng khí nói tiếp nữa.

Đường Lan Thanh trong xương dù sao vẫn mang theo chút gàn bướng, nàng có thể đối với Cố Hoài Cẩn làm ra một ít cử động thân mật, nhưng nàng không dám ở trước mặt mọi người làm. Lại nói cảm tình là chuyện của hai người, nàng cũng không hi vọng để cho người khác tham dự nhiều.

"Ta là thật sự không biết nên nói thế nào, chỉ hiểu thôi cũng không thể diễn tả bằng lời." Đường Lan Thanh ngồi lên trên bệ cửa sổ, tay chống hai bên, nghiêng đầu "Các ngươi hôn nhiều một chút là tốt rồi, tự mình tìm tòi đi."

"Lực bất tòng tâm, không biết nên làm như thế nào." Đinh Nhược Thủy tựa ở bên tường bên phải nàng, liếm liếm bờ môi "Còn không phải tại ngươi hai ngày nay ở đây sao? Sau khi ngươi về chỗ ở của chính mình, Nhược Nhuận liền đem ta đẩy về phòng của ta."

"Mặc kệ ngươi, mà đã lâu không thấy Đinh ba Đinh mẹ." Dứt lời, Đường Lan Thanh nhảy xuống bệ cửa sổ lôi kéo cánh tay Đinh Nhược Thủy đến trước máy vi tính đè lên nàng ngồi xuống, Đường Lan Thanh mở ra mấy cái website cho nàng xem "Tự mình học đi, không hiểu thì hỏi lại."

"Giáo trình hôn môi? Ngươi xem qua rồi?"

"Không a, ta chỉ nghĩ tìm thử một chút, không nghĩ tới thật sự có." Đường Lan Thanh lấy trong tủ quần áo, quần áo trước đây để lại, nàng vẫy vẫy tay sau đó đi vào phòng tắm.

Chờ nàng lại tắm rửa xong đi ra, bên trong phòng ngủ đã không còn một bóng người, máy tính cũng đã ở trạng thái tắt. Đường Lan Thanh lấy túi chườm nóng đã chuẩn bị đem gối lên tay phải, sau đó chính mình thì nằm ở trên giường ngủ bù, hoàn toàn không biết chính mình đã làm hư một đứa trẻ thuần khiết mất rồi.

Đinh Nhược Thủy giờ khắc đang xoa cái gò má nóng lên của mình bước nhanh đến trạm xe buýt, sau khi nàng xem xong một ít video thì cũng sắp đến giờ cho nên liền vội vã ra cửa.

Thì ra...có nhiều cách hôn như vậy...

Lên xe buýt, Đinh Nhược Thủy đặc biệt lựa chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống, điều chỉnh máy lạnh trên đỉnh đầu để nó thổi lên mặt chính mình, giống như đang muốn giảm đi cái nóng trên mặt mình. Kết quả từ liên tưởng mặt diễn viên từ từ biến thành nàng và Đinh Nhược Nhuận, một trận xúc cảm từ bụng lan tràn lên trên, Đinh Nhược Thủy hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác tê dại toàn thân làm cho nàng đứng ngồi không yên, hai chân nàng di chuyển muốn xua đi cảm giác không khỏe.

Sau hồi lâu đấu tranh với cảm giác chưa từng xuất hiện bao giờ này, rung động trong lòng Đinh Nhược Thủy không hề bị ép xuống chút nào, trong lúc cảm giác khó nhịn ngày càng tăng, thì vừa vặn âm thanh thông báo đến trạm vang lên "Đã đến trạm Vô Công, xin mời các vị hành khách lần lượt từ cửa sau xuống xe, cửa mở xin cẩn thận, xuống xe đi thuận lợi."

Đinh Nhược Thủy hướng khu tô giới mà đi, khu vực này trước kia là khu  tô giới của Anh Quốc***vì lẽ đó vẫn còn lưu lại không ít kiến trúc, cũng không ít sinh viên hội hoạ chọn khung cảnh chung quanh nơi này để vẽ.

***tô giới Anh là phần đất của Trung Quốc trước kia bị Anh chiếm

Đinh Nhược Thủy loanh quanh một vòng cuối cùng cũng tìm được Đinh Nhược Nhuận, sau đó nàng liền không tiếng động, lặng lẽ đứng ở sau lưng Đinh Nhược Nhuận, mỉm cười chờ nàng họa xong một nét cuối cùng, thu  bút vẽ rồi mới ở phía sau cúi sát người xuống, sau đó cấp tốc ở trên mặt Đinh Nhược Nhuận hôn nhanh một cái rồi lui lại.

Đinh Nhược Nhuận mặt như băng sương, đứng lên chuẩn bị răn dạy tên vô liêm sỉ nào đó thì thấy Đinh Nhược Thủy đang cười hì hì đứng chắp tay,  sương lạnh trên mặt lập tức rút đi, Đinh Nhược Nhuận trừng mắt với nàng một cái, kêu lên "Thủy Thủy!"

"Hắc ——" Đinh Nhược Thủy cười đến ngu ngốc, nàng chủ động tiến lên giúp Đinh Nhược Nhuận thu thập xong dụng cụ mỹ thuật trong tay, mặt khác nhàn rỗi nắm tay Đinh Nhược Nhuận đi trở về, đùa giỡn "Tiểu thư, tranh này ngươi có bán không?"

"Không bán." Săn sóc giúp Đinh Nhược Thủy lau đi những giọt mồ hôi trên mặt, Đinh Nhược Nhuận nhéo nhéo chóp mũi của nàng, cưng chiều mà cười cười.

"Vẽ đẹp như vậy tại sao không bán đây? Tiểu thư đem ngươi tranh bán cho ta đi."

"Không bán."

"Tiểu thư, ta ra giá cao mua."

"Có thể đổi mua cái khác không?" Đối với Đinh Nhược Thủy dây dưa, Đinh Nhược Nhuận không thể làm gì khác, đành phải tiếp tục đề tài này.

Đinh Nhược Thủy mím môi, suy nghĩ hồi lâu mới đến gần bên tai nàng lẩm bẩm "Có thể a, tiểu thư có thể đem ngươi bán cho ta không?"

"Không thể." Một câu phủ quyết, Đinh Nhược Nhuận nhìn Đinh Nhược Thủy làm mặt hết sức đáng thương cho mình xem liền cười đến càng thêm vui vẻ "Tranh cùng ta đều là thuộc về một người. Bên trong mỗi một bức tranh đều có ta cùng bóng dáng của nàng, ta hi vọng sinh hoạt sau này đều sẽ có nàng cùng ta cùng nhau vẽ một bức rồi lại một bức, mỗi bức tranh  đều là tác phẩm của hai chúng ta."

Đinh Nhược Thủy miệng nhếch lên dừng bước lại, cầm lấy tập tranh của Đinh Nhược Nhuận lật từ tờ đầu tiên, đúng như dự đoán ở một góc không dễ chú ý bên trong có một đôi bóng người quen thuộc đến cực điểm, bọn họ hoặc là dắt tay bước chậm ở trên đường phố, hoặc là ngồi ở trước bàn tròn nhìn nhau, hoặc là cúi đầu nói nhỏ...

"Nhược Nhuận..." Con ngươi khẽ run, cảm giác rung động ở trong lòng vô cùng sống động, mỗi một lần tim đập lên phảng phất giống như đang tự nói với mình, nó đang vì ai mà đập. Đinh Nhược Thủy trong lòng cảm xúc khó tả, mà trên mặt nàng lại càng thêm nhu tình. Nàng đem Đinh Nhược Nhuận ôm vào trong ngực, đầu chôn sâu vào cổ nàng, giọng nói trầm thấp "Ngươi như vậy...sẽ làm ta không nhịn được ở trên đường cái đối với ngươi làm cái gì đó..."

"Thủy Thủy!" đánh nhẹ lên bả vai Đinh Nhược Thủy, Đinh Nhược Nhuận thẹn thùng cắn dưới môi, đối với người nào đó không hiểu phong tình rất là tức giận "Ngươi còn như vậy ta liền..."

"Làm cái gì? Ngươi đối với ta làm cái gì sao?"

Đinh Nhược Nhuận trong lòng một trận tức giận, từ sau khi các nàng xác định quan hệ, Đinh Nhược Thủy càng ngày càng trở nên vô sỉ, chỉ cần có cơ hội liền sẽ dùng ngôn ngữ đến trêu chọc nàng. Đinh Nhược Nhuận vừa định tìm lại khí thế làm tỷ tỷ trước đây, thì đột nhiên lại bị Đinh Nhược Thủy ở cổ của chính mình làm động tác hít sâu, khiến cho thân thể nàng cứng ngắc "Thủy Thủy...đừng như vậy..."

"Ân, tốt." Đinh Nhược Thủy nghe lời lui thân thể lại, nắm lấy tay Đinh Nhược Nhuận tiếp tục đi về phía trước. Nàng cảm thấy mỗi lần đem Đinh Nhược Nhuận chọc cho đầy mặt đỏ chót, trong lòng liền có cảm giác kiêu ngạo, Nhược Nhuận e thẹn là bởi vì nàng vô tình hay cố ý khiêu khích.

Cái này có phải xem như suy nghĩ của  người yêu với nhau không?

"Nhược Nhuận." Gần đây chỉ cần hai người đơn độc ở chung, Đinh Nhược Thủy sẽ gọi nàng "Nhược Nhuận", mà Đinh Nhược Nhuận hiển nhiên cũng tiếp nhận việc chuyển đổi xưng hô của nàng rồi

"Hả?"

Từ nắm lấy tay nhau chuyển thành mười ngón giao khấu, Đinh Nhược Thủy vuốt nhẹ ngón tay của nàng, tiếng nói ôn nhu "Thực ra trước đây thật lâu cảm giác của ngươi đối ta,  cũng giống như ta có phải không."

Mặc dù là một câu câu nghi vấn lại bị nàng nói ra một cách trần thuật, Đinh Nhược Thủy tựa hồ đối với suy đoán của chính mình rất là chắc chắn. Đinh Nhược Nhuận có thói quen sau khi vẽ xong sẽ ghi lại ngày tháng, trong tập trang dày cọm này tất cả đều có hình bóng của các nàng, hơn nữa nhân vật trong tờ thứ nhất được vẽ trông rất sống động, hoàn toàn không có dấu hiệu vẽ lần đầu tiên.

Vì vậy... Thật sự là như vậy đi.

"Thủy Thủy, xe đến rồi." Đinh Nhược Nhuận nhảy khỏi đề tài này, cũng không có trả lời, lúc nàng muốn buông tay ra thì lại bị Đinh Nhược Thủy nắm thật chặt, trong lúc nàng nghiêng đầu thì nghe được một câu nói nhỏ đến mức có thể không nghe thấy của Đinh Nhược Thủy "Ta sẽ hảo hảo đợi ngươi."

Đinh Nhược Nhuận mím mím môi cùng nàng lên xe, cả hai ngồi cùng một chỗ, mãi đến tận khi sắp về tới nhà thì Đinh Nhược Thủy mới nghe được Đinh Nhược Nhuận nhẹ nhàng nói "Ừm, ta tin tưởng."

Đinh Nhược Thủy cười đến mặt mày tươi sáng, vào đến trong nhà nhưng  nụ cười trên mặt nàng đều không  giảm chút nào, Đinh Nhược Nhuận lâu lâu lại nhìn thoáng qua, thấy nụ cười của nàng liền mím môi, đầu môi cũng hơi chếch lêm. Giữa các nàng rất ít khi nói đến chuyện tình cảm, hoặc là nói chưa bao giờ nói đến. Đinh Nhược Nhuận cho rằng Đinh Nhược Thủy chỉ là ở thời kì mới biết yêu, đối với sự quyến luyến của nàng đối với mình cũng không phải giống như mình suy nghĩ vậy, nhưng là...thật ra hình như nhận định của mình sai rồi.

Chính mình nhiều năm ẩn nhẫn yêu mới được đáp lại, bất luận Đinh Nhược Thủy cuối cùng lựa chọn cùng đi đến cùng, hay là nửa đường lựa chọn một cuộc sống khác tốt hơn, nàng đều vui vẻ tiếp nhận. Đây là nàng yêu nàng lớn nhất trả giá, có thể  sau này nàng sẽ bi thương, sẽ khổ sở, thế nhưng...chỉ cần Thủy Thủy tốt, nàng không còn ước mong gì khác.

Đinh Nhược Thủy thấy dáng dấp trầm tư của nữ tử bên cạnh, nhíu nhíu mày, nắm nàng tiến vào phòng tắm gần nhất, sau đó ôm nàng "Một đời này, ta  sẽ không phụ ngươi."

"Vì vậy không cần loạn nghĩ những cái khác được không, thật lòng cùng ta đi xuống nha, ngươi nếu thả tay ta ra, ta liền đem tay ngươi chặt" Đinh Nhược Thủy giả vờ ác độc nói "Đừng hòng tránh ta ra. Ta là keo dán sắt 502, từ khi sinh ra lên liền dính lên ngươi rồi."

"Thủy Thủy..."

"Hả?"

"Ngươi chặt ta tay là phải ngồi tù..." Đinh Nhược Nhuận có lòng tốt nhắc nhở.

"Ngươi nữ nhân này thực sự là..." Tựa hồ nàng là đang trừng phạt chính mình lúc nãy không hiểu phong tình, Đinh Nhược Thủy dở khóc dở cười nhéo nhéo chóp mũi của nàng, ở trên trán nàng in một nụ hôn nhu tình.

Cho dù thế tục không cho phép, các nàng cũng muốn đột phá hết thảy,  lẫn nhau hướng lại gần nhau.