Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 46



"Thật không phải, có thể là ở chỗ ta có chút sơ suất, vậy ta trước tiên đi tìm chủ nhiệm lớp xác nhận lại." Đường Lan Thanh hòa nhã gật đầu, sau khi được chủ nhiệm đồng ý liền lùi về đi ra phòng giáo vụ, Thải đứng ở cửa chờ Đường Lan Thanh, vừa thấy nàng đi ra liền tiến lên nghênh tiếp, hơi chút lo lắng hỏi "thế nào rồi?"

Đường Lan Thanh nhún nhún vai, cười không nói, "Nói sau đi, hiện tại trước tiên đi ăn cơm trưa đã."

"Ngươi không nóng nảy sao a?" Thải đuổi theo bước chân của nàng, thời gian gần đây Đường Lan Thanh  chính mình nỗ lực nhiều như vậy nàng đều nhìn trong mắt, Đường Lan Thanh chưa bao giờ chăm chỉ học tập như vậy, hiển nhiên là học bổng đối với nàng có động lực rất lớn, thế nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ hờ hững của nàng, Thải không hiểu vì sao nàng lại ung dung như vậy.

"Danh sách đều đã ra, gấp thì có ích lợi gì, trước tiên lấp đầy bụng cái đã." Đường Lan Thanh khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, tựa hồ những cơn gió xung quanh đều vì nàng mà lay động "đi nhanh một chút đi, chậm một chút thì cơm trưa Phân Khối mua cho ta đều sẽ nguội mất."

Thời điểm hai người vội vã chạy tới căng tin, ba người kia đã ngồi ở vị trí cũ, Cổ Đình Tây cùng các nàng vẫy tay một cái, đem chiếc đũa đưa cho hai người các nàng sau quay về phía Thải nói "Khi nãy trực, không có nhìn thấy ngươi, vì vậy tự ý làm chủ giúp ngươi mua cơm, đều là những thứ trước đây ngươi có ăn qua, nếu như không thích ngươi đi đến quầy hàng xem còn có cái gì ngươi thích ăn không."

"Cảm ơn, không có ngươi, ta phỏng chừng buổi trưa sẽ đói bụng." Thải nói là sự thật, nếu thời gian này mà đến căn tin phỏng chừng cũng không còn cơm nước gì, nàng cũng đã dự định tùy tiện ăn chút gì lót lót cái bụng rồi, không nghĩ tới Cổ Đình Tây sẽ cẩn thận đến mức độ giúp nàng mua cơm.

"Khụ, không khách khí, dễ như ăn cháo thôi." Đường Lan Thanh phát hiện Cổ Đình Tây có chút thẹn thùng vò vò chóp mũi, mím môi cúi đầu đem ánh mắt giảo hoạt giấu đi.

Diệp Hoan chờ Đường Lan Thanh ngồi xuống, cầm tấm vé trong tay ở dưới đáy bàn đưa cho Đường Lan Thanh, xinh đẹp nháy mắt vài cái.

Đường Lan Thanh cầm lấy vé, trên vé ba chữ lớn "công viên trò chơi" đập vào mắt, nàng cẩn thận đem vé gấp lại bỏ vào túi áo, không tự chủ nở nụ cười. Các nàng cuối cùng vẫn xem nàng là một đứa bé. Từ sau khi phụ thân qua đời, công viên trò chơi nàng chưa từng bước vào nửa bước, loại địa phương kia đối với nàng mà nói là thuộc về nơi tiêu phí nhiều tiền, nàng chưa từng nghĩ đến dù một chút.

Có điều đến thời điểm cùng Cố Hoài Cẩn đi, nói không chừng sẽ có một ít chuyện  không thể tưởng tượng nổi phát sinh, Cố Hoài Cẩn ở công viên trò chơi sẽ cùng nàng làm gì đây? Nói thật, Đường Lan Thanh cũng có chút chờ mong.

"Tiểu tử, tiểu Cẩn buổi trưa muốn đi mua một ít giấy bút, ta còn bận rộn một số chuyện, ngươi đi cùng nàng được không?" Diệp Hoan chậm rãi lau miệng, tùy ý đề nghị một câu.

"Há, tốt." Đường Lan Thanh trong đầu tìm tòi cửa hàng gần nhất, gần nhất cũng phải đi hai ba mươi phút, nàng ngẩng đầu lên "Phân Khối, ngươi buổi trưa ở trường học đi, đem xe đạp của ngươi cho ta mượn."

"Ừm." Cổ Đình Tây không nói hai lời liền lấy chìa khóa đưa cho nàng, trong miệng còn đang ngậm một miếng xương sườn, miệng nói năng không rõ "Nhớ tới cho ta mang phân trần nhà mẹ chồng nãi tích."

"Đại nam nhân, uống sữa bò***cái gì?" Đường Lan Thanh liếc nhìn hắn một cái, không chút lưu tình nói.

***nguyên văn là nãi tích

"Ai quy định nam thì không thể uống sữa bò!" Cổ Đình Tây hướng về Đường Lan Thanh trợn mắt nhe răng, nếu không phải đối diện nữ sinh vô cùng che chở nàng, hắn rất có thể sẽ trực tiếp đem xương trong miệng làm vũ khí quăng qua đó.

"Được rồi được rồi, mang cho ngươi." Đường Lan Thanh qua loa vài câu, lại nghiêng đầu hỏi hai nữ tử ngồi bên trái "Hoan, Thải, các ngươi muốn uống gì?"

"Sữa đậu đỏ nhiều đá***." Hai âm thanh thanh tuyến không giống nhau cùng lúc vang lên, Diệp Hoan nghiêng đầu cùng Thải, hai người nhìn nhau nở nụ cười, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy khen ngợi.

***nguyên văn: Đậu đỏ song bì nãi thêm khối băng

Rất nhiều người uống sữa trong lúc thời tiết nóng thì sẽ mua thêm ít đá là được rồi, nhưng là hai người bọn họ nhưng đều yêu thích cho thêm nhiều đá nữa, rất nhiều người thắc mắc không hiểu, Diệp Hoan một bên vừa dọn dẹp bàn ăn vừa nói "trời nóng ngậm đá trong miệng thoải mái a."

"Còn có thể cắn rột rột." Thải tiếp thêm một câu, hai người cùng lúc ăn ý liếc mắt nhìn nhau.

Đường Lan Thanh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đối với Diệp Hoan đặc thù khẩu vị nàng là biết đến, chỉ là không nghĩ tới sẽ ở hiện tại gặp gỡ tri âm***

***người cùng sở thích

Sau buổi cơm trưa, Đường Lan Thanh dẫn Cố Hoài Cẩn đi tới nhà xe lấy xe đạp, Đường Lan Thanh ngồi vào chỗ ngồi, cảm giác được ở phía sau có một chút động tĩnh nhưng lại chậm chạp không thấy người kia vòng tay qua bên hông của chính mình. Đường Lan Thanh quay lại nghiêng đầu "Không ôm ta? Cẩn thận ngã xuống."

"Ngươi đang chất vấn năng lực giữ thăng bằng của ta" Đuôi lông mày nhướng lên, Cố Hoài Cẩn thanh tuyến giống nhau thường ngày lành lạnh từ trong miệng đi ra.

"Không có." Liên tục lắc đầu, Đường Lan Thanh quay đầu lại hơi nhún chân giẫm một cái, xe đạp vững vàng chạy ra ngoài, thời điểm hai chân nàng rơi xuống bàn đạp thì đôi tay ngọc nhỏ dài vòng qua ôm eo nàng, Đường Lan Thanh cúi đầu liếc mắt nhìn, trên mặt không tự chủ nở nụ cười sáng sủa.

Gần A cao, học sinh túm năm tụm ba, kết bè kết lũ đi ở ven đường, ngoài ra cũng có một ít học sinh chạy xe đạp trên đường, Đường Lan Thanh phát hiện không ít người dồn dập quăng ánh mắt tới chỗ các nàng, con ngươi lập tức trầm xuống, đột nhiên dừng xe ở trước một cửa hàng tiện lợi "Ngươi chờ ta một chút."

Không quá mấy phút, Đường Lan Thanh liền cầm theo một túi lớn đồ ăn vặt đi ra đặt ở trên đùi Cố Hoài Cẩn, chặn lại quần áo bị gió lay động của nàng "ngươi cầm."

"Ừm." Một tay cầm túi, một tay ôm lấy cái eo thon của Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn khóe miệng cong lên một  nụ cười, tiểu tử nhà các nàng tuy rằng bình thường cứng đầu cứng cổ, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt đầu vẫn rất thông minh. Đường Lan Thanh là thiên vị cùng bảo vệ Cố Hoài Cẩn, ngoài miệng nàng không có nói ra, nhưng là hành động đã biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Đến khu buôn bán, Đường Lan Thanh đem xe đạp dừng lại, cầm lấy túi ni lông trong tay Cố Hoài Cẩn đem nàng bảo hộ ở trong lòng. Chen chúc giữ đống người, Cố Hoài Cẩn cũng không cảm giác một chút áp lực nào, nàng theo bước chân của Đường Lan Thanh xoa chậm rãi mà di chuyển, Đường Lan Thanh dành cho Cố Hoài Cẩn cảm giác an toàn quá mức, khiến cho Cố Hoài Cẩn bất tri bất giác đem chính mình giao cho nàng bảo vệ, không một tia lo lắng.

Thư thả mà an tâm.

Đường Lan Thanh ôm lấy bờ vai Cố Hoài Cẩn hướng về cửa hàng đi đến, đến trước một cửa hàng Đường Lan Thanh vô thức mà dừng bước lại, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vài cục đá hình khoai sọ không hề bắt mắt, tâm tư bay tới ký ức trước đây.

( "Ngươi cầm tấm hình này nhìn cái gì?" Cố Hoài Cẩn biểu tình có chút không vui, nàng nhìn Đường Lan Thanh ánh mắt tập trung nhìn một tấm hình của Diệp Hoan, trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Cẩn, ta muốn mua cái này..." Đường Lan Thanh Hoan đem tấm ảnh trong khung lôi ra, chỉ vào vật nhỏ bên trong bức ảnh trong tủ bát của Diệp Hoan, nói với nàng "ta hiện tại liền đi mua, ngươi chờ ta một chút."

Cố Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ hấp tấp của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, tỉ mỉ nhìn tấm hình kia, trong lòng đã dễ chịu hơn một chút, ít nhất nàng xem trọng điểm là đồ vật bên trong đó mà không phải là người

Ước chừng một hai giờ, Đường Lan Thanh ủ rũ cúi đầu từ ngoài phòng đi vào, có chút ảo não tiến vào trong ngực Cố Hoài Cẩn rầu rĩ nói "cửa tiệm kia đã đem đi rồi..."

"Liền thích như vậy?" Cố Hoài Cẩn vuốt ve mái tóc bị loạn của Đường Lan Thanh, nhãn thần sủng nịch mà ở thời điểm đặc biệt Đường Lan Thanh không nhìn thấy mới bày ra, người này đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, mà tính tình vẫn trẻ con như thế.

"Ừm..." Âm thanh vẫn nặng nề, mang theo vô số sầu bi, "Nhưng là đã đem đi..."

"Nhiều năm như vậy, có lẽ đã bán đi."

"Cũng đúng..."

Tháng ngày đã qua, Đường Lan Thanh tuy rất tiếc nuối không có mua được cái đồ vật này, thế nhưng không được chính là không được, chuyện này đã thành chuyện chắc chắn không cách nào thay đổi được.

Có một ngày thời điểm nàng tan học về đến nhà, trên khay trà trong phòng khách đột nhiên có thêm một hòn đá nhỏ, cái này không phải là thứ nàng gần đây tâm tâm niệm niệm sao? Đường Lan Thanh nhẹ nhàng mà ôm nữ tử đang đứng trước cửa sổ uống nước, đáy lòng thay đổ một mảnh màu sắc "Cẩn..."

Khi đó Cố Hoài Cẩn chỉ cười cười không nói gì, hai người đều không biết đã ôm như vậy bao lâu.)

"Sao vậy?" Cố Hoài Cẩn nhìn nàng chậm chạp không có động tác mở miệng hỏi một câu.

"Thuộc về***" Đường Lan Thanh đột nhiên lẩm bẩm nói, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Cố Hoài Cẩn, nàng mới lắc đầu một cái, nắm tay Cố Hoài Cẩn đi tới trong cửa hàng, chỉ vào hòn đá nhỏ nói rằng "Ông chủ, ta muốn cái này, giúp đục giùm ta một lỗ để xỏ dây chuyền."

***mình không biết nữa, thông cảm mình nha.

Đường Lan Thanh sau khi cầm lấy hòn đá liền đeo ở cổ, sau tiếp tục cầm hòn đá nhỏ chơi đùa, yêu thích không buông tay.

Thuộc về Cố Hoài Cẩn. Nàng nắm chặt nàng rồi. Có thể cái hàm nghĩa này Cố Hoài Cẩn mãi mãi cũng sẽ không biết được, có lẽ nó sẽ trở thành một bí mật Đường Lan Thanh giấu dưới đáy lòng, sự tồn tại của nó ám chỉ chính là nàng thuộc về nàng, vẻn vẹn đơn giản như thế mà thôi.

Che chở Cố Hoài Cẩn trong lòng, sau khi mua xong giấy khen, hai người đến bãi đậy xa lấy đạp xe sau đó trực tiếp trở về trường học. Bởi Cố Hoài Cẩn có chuyện bận, Đường Lan Thanh thức thời không đi quấy rầy, nói lời tạm biệt sau đó đi thẳng tới lớp học của Cổ Đình Tây trả chìa khoá đưa sữa cho hắn sau đó trở về phòng học của mình đưa cho Thải sữa đậu đỏ, sau đó nằm sấp ngủ.

Cố Hoài Cẩn cầm trong tay bao ăn vặt cùng đồ uống đặt lên bàn, mới đem giấy khen đưa đến phòng giáo viên sau khi trở về thì ngồi xuống.

Diệp Hoan đang nhai khoai chiên, miệng nói hàm hồ không rõ "tốt như vậy mua cho ta đồ ăn vặt, thế nhưng ngươi sao lại mua ba loại khác nhau? Hơn nữa loại này mùi vị không ra sao..."

Ngươi còn hi vọng tiểu tử ở tình thế cấp bách có thời gian rảnh rỗi đi chọn loại bánh vừa miệng?

Cố Hoài Cẩn bất đắc dĩ nhìn trời, ngồi trước bàn làm việc uống một chút đồ uống Đường Lan Thanh tự mình làm cho nàng, tựa hồ...rất hợp khẩu vị của nàng.

"Ngươi nghĩ thế nào lại mang tiểu tử đi công viên trò chơi a? Đều sắp trưởng thành rồi, còn sẽ thích công viên trò chơi sao? Tuy rằng tiểu tử rất trẻ..." Diệp Hoan rút tấm vé vào cửa ra xoay qua xoay lại nhìn mấy lần, khó có thể đoán được một người vô cùng thành thục như Cố Hoài Cẩn sẽ đề nghị đi địa phương không phù hợp với khí chất của nàng như vậy.

Cố Hoài Cẩn nhún nhún vai, cũng không có trả lời  Ngày đó nhìn thấy bia mộ, nàng liền nảy ra ý nghĩ muốn bù đắp một chút ký ức thời thơ ấu cho Đường Lan Thanh mà thôi, tiểu tử... Đã rất lâu không có đi đi... Hay là nói chưa bao giờ đi qua...

Những lời này nàng đương nhiên sẽ không cùng Diệp Hoan nói, chỉ vẻn vẹn giấu ở trong lòng, nàng không cách nào đem tình cảm của chính mình bại lộ trước mặt Đường Lan Thanh, cho nên chỉ có thể ẩn giấu trong đáy lòng, một mình suy ngẫm.

Buổi trưa trước giờ tự học chính thức, chủ nhiệm lớp lau lau mắt kính đi vào trong lớp, sang sảng cười to nói "Hôm nay lớp chúng ta có một tin mừng đặc biệt, Đường Lan Thanh đồng học nhận được phần thưởng học bổng hạng nhất, tiền siêu nhiều luôn a!"

Đường Lan Thanh cau mày đứng lên trước lớp lãnh tiền thưởng cùng giấy khen, nhìn dáng vẻ chủ nhiệm lớp nháy mắt trong lòng khó tránh có chút đau đầu.